[Đam Mỹ] Tôi Không Muốn Trở Thành Omega Chap 1 Trên một thảo nguyên rộng lớn bao la, thiếu niên mi thanh mục tú, tướng mạo có thể gói gọn trong sáu từ "Thiên hạ đệ nhất mỹ nam", lẳng lặng ngồi đó. Thiếu niên vóc người cao gầy, da trắng như sứ nhưng cũng không kém phần hồng hào, da thịt nõn nà còn hơn cả nữ nhân.
Tôi cầu xin Ngài hãy chỉ cho tôi thấy con đường mà Ngài muốn tôi theo. Vài ngày sau khi tôi cầu nguyện, tôi thấy trái tim mình trở nên thanh bình vô cùng và điều tôi thật sự mong muốn là đi theo ơn gọi. Sau sáu năm miệt mài tại chủng viện, cách đây vài ngày, tôi đã được
Bạn đang đọc truyện Thần Y Trở Lại của tác giả Tiểu Tinh. Hai năm trước, bố anh bị người say rượu lái xe đâm chết, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn anh lại bị vu oan phải ngồi tù. Đối diện với những chuyện này, anh không có cách nào thay đổi! Hai năm sau, anh được truyền thừa y thuật và võ công thượng thừa.
Tôi chắc chắn làm được. Nhưng tôi không muốn rời xa đất nước này để đến một đất nước khác. Tôi muốn theo đuổi con đường mà tôi đã chọn, làm thế nào để diễn thuyết trở thành một nghề phổ biến ở Việt Nam và có trường đào tạo diễn giả.
Nội dung chính truyện tranh đam mỹ Đừng nói cậu yêu tôi Lâm Vũ Đồng vào buổi liên hoan cuối năm cấp ba thì nhận được lời tỏ tình từ người huynh đệ chí cốt Đàm Ngụy Vân của mình. Vốn nghĩ là cả hai là bạn thân, bây giờ Ngụy Vân lại đột ngột nói yêu, Lâm Vũ Đồng cảm thấy hơi sốc và khó chấp nhận nên lập tức bỏ chạy ra ngoài giữa lúc trời đang mưa.
cash. Bạn đang đọc truyện Tôi Không Muốn Trở Thành Omega của tác giả Lê Ngọc Diệp. Bỏ không viết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, kể cả máu để từng bước trở thành một Triệu hồi sư đỉnh cấp, ra lệnh muôn thú, giúp hắn đoạt thành trì, trở thành một vị vua lớn mạnh nhất trong lịch sử. Đến khi có được cả thiên hạ thì hắn lại một đao hại chết cậu. Mang theo oán hận mà chết, Lâm Hàm không ngờ một lần nữa tỉnh dậy, bản thân đã xuyên đến tương lai. Nơi mọi thứ khoa học kĩ thuật tân tiến nhất, và cũng gặp phải một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chẳng những thế, khuôn mặt còn giống với hắn đến mấy phần. Đồng thời, còn gặp và quen biết thêm nhiều Alpha nhưng mà....tại sao ai cũng muốn thượng cậu thế hả????Bên cạnh đó, bạn có thể đọc thêm truyện cùng thể loại như Bất Tuần hay Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi
Tịch Thuần nói cảm ơn với hắn lần nữa, hỏi thăm nhau đôi ba câu, sau đó định rời đi thì nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàm đang từ ngã rẽ bước tới đôi con ngươi lóe qua áng sáng lạnh, Tịch Thuần vờ như trượt chân mà ngã nhào vào lòng Triệu Mặc. Đến khi Lâm Hàm đi tới, vừa vặn thu vào mắt tình cảnh hai người đang ôm Hàm cũng không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào nữa. Cậu tin tưởng Triệu Mặc, nhưng dù vậy. Khi nhìn thấy người đàn ông của mình tiếp xúc thân mật với người khác, lửa giận vẫn là đè nén không là, cậu cũng đã rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình thản, thong thả bước tới trước mặt hai người bọn Mặc sau khi bất ngờ bị Tịch Thuần ôm lấy, thế nhưng hắn cũng rất nhanh đã đẩy cậu ta ra."Cậu sao vậy?". Triệu Mặc khó hiểu nhìn Tịch Thuần, sau đó dư quang ánh mắt liền bắt gặp bóng dáng của Lâm Hàm."Xin...xin lỗi. Chân tôi...chân hình như bị bong gân rồi, cho nên đi không vững được!". Tịch Thuần vội xua tay xin lỗi, sau đó vì sợ hắn nghi ngờ nên dịch ra, duy trì một khoảng cách nhất định với Triệu Mặc."Em huấn luyện xong rồi sao, có mệt lắm hay không?!". Từ lúc nhìn thấy Lâm Hàm, sự chú ý của Triệu Mặc đã không còn đặt ở chỗ Tịch Thuần cũng không rõ Tịch Thuần vừa nói cái gì, chỉ lo thay Lâm Hàm lau lau mồ hôi trên trán, đưa nước khoáng còn vặn sẵn cả nắp chai. Tận tình chu đáo hết Hàm rất tự nhiên mà đón nhận chăm sóc ân cần từ hắn, trong khi uống nước, ánh mắt cậu cũng âm thầm đánh giá trên dưới trên người Tịch Thuần lúc này, nội tâm đã tức điên lên, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện mảy may. Cậu ta thậm chí còn diễn rất sâu, bày ra khuôn mặt mờ mịt mà hỏi Triệu Mặc."Ah, hai người quen biết nhau sao?!"."Đâu chỉ là quen biết. Anh ấy là Alpha của riêng tôi!". Không đợi Triệu Mặc đáp lời, Lâm Hàm đã giành thế chủ động đánh một đòn phủ trách tên lại nghe quen như vậy, lúc nãy cậu đã ngờ ngợ ra rồi. Đến tận khi nãy, nhìn cái cách rẻ rách mà cậu ta cố tình làm để tiếp cận Triệu Mặc. Cậu đã nhớ ra cậu ta là ai trách nguyên chủ trước kia ghét cay ghét đắng cậu ta như thế. Giờ thì cậu đã hiểu được phần nào cảm giác của cậu ấy không phải là do nguyên chủ quá độc ác hay ích kỉ. Cậu tin rằng, cho dù là bất kỳ ai, khi đối mặt với loại bạch liên hoa suốt ngày giả nai này thì cũng không thể bình tĩnh nổi thôi, nếu cậu ta đã muốn chơi, vậy cậu sẽ phụng bồi đến cùng. Để xem, ai mới là người cười cuối cùng."Thật...thật sao?!". Tịch Thuần khuôn mặt dần trở nên biến sắc, sau đó có chút gấp gáp mà từ biệt hai người bọn họ..... "Rầm".Tịch Thuần đóng sầm cửa một cái thật mạnh, sau đó ngã phịch lên trên giường. Khuôn mặt cậu ta dần trở nên vặn vẹo đáng sợ, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ thanh thuần dịu ngoan trước ta lôi ở tủ đầu giường ra một tấm ảnh, gương mặt người trong ảnh bị rạch nát đến không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu. Ở xung quanh còn viết lên vô số hàng chữ đỏ chói, nội dung bên trên toàn là những lời lẽ chưởi bới thô thiển."Alpha của riêng mày sao? Mày nghĩ mày là ai chứ? Triệu Mặc chỉ là vui đùa nhất thời với mày loại Beta không có khả năng sinh con đẻ cái ấy, mày nghĩ mày sẽ giữ được anh ấy bên mình sao? Hừ, thật ngây thơ quá dù anh ấy có thật sự yêu mày đi chăng nữa, thì với thân phận của một Beta, mày nghĩ Triệu gia sẽ chấp nhận cái loại như mày sao?Chỉ có tao, chỉ có Omega như tao mới đủ tư cách để sánh vai cùng anh ấy đi đến cuối chờ rồi xem, tao nhất định sẽ đoạt lại được anh ấy, đồng thời cũng sẽ đạp mày xuống bùn lầy, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi!".Tịch Thuần đem tấm ảnh vò lại siết chặt trong tay, ánh mắt bị oán độc bao phủ đến đỏ ngầu. Khóe môi dần nhếch lên một nụ cười đầy dã tâm thâm lúc này, bạn cùng phòng của cậu ta cũng đã từ sân huấn luyện trở về. Cửa phòng mở ra, Tịch Thuần cũng vội điều chỉnh nét mặt của mình, sau đó nhanh tay nhét tấm ảnh đã bị vò nát xuống dưới gối."Ah, cậu về rồi sao? Sao không đợi bọn tớ về chung luôn? Tuy rằng ở lây cũng khá an toàn, nhưng cũng có nhiều Alpha như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì không hay với cậu thì sao?!".Hứa Thiên vừa bước vào phòng đã cằn nhằn, nhưng cũng đều xuất phát từ quan tâm đến Tịch Thuần."À, lúc nãy tớ có hơi khát, cho nên mới về trước một chút. Lần sau tớ sẽ đợi cậu mà!". Tịch Thuần cười hiền lành, sau đó bước xuống khỏi giường rót cho Hứa Thiên cốc nước lạnh."Chờ đã, Thuần Thuần à. Tay cậu bị sao vậy?!". Hứa Thiên nhận lấy cốc nước, cũng nhanh chóng nhìn ra vết băng gạc trên tay Tịch Thuần."Không...không sao đâu. Do tớ bất cẩn thôi!". Tịch Thuần ánh mắt có vẻ lãng tránh, vội rụt tay lại giấu ra đằng sau. Hnay toi học hai buổi nên đuối quá, gắng gõ xong chap này ròi tranh thủ ngủ sớm thoy. Chúc mọi người ngủ ngon nhé╯з╰.
Tùy tiện quấn lên người áo choàng tắm, tay lau lau mái tóc ướt sũng, Lâm Hàm liền rất thong dong mà bước ra khỏi phòng tâm thế giờ này mọi người đã trở về hết rồi nên Lâm Hàm cũng không phòng bị nhiều. Thế nhưng đi được hai ba bước liền bất ngờ bị Triệu Mặc kéo lấy, mạnh mẽ chế trụ hai tay ép sát cậu vào vách tường."Anh...làm..làm gì?!". Lâm Hàm cố gắng vùng vẫy nhưng bất thành, cũng không biết tên này lấy đâu ra sức mạnh khủng bố như thế. Mặc dù thừa nhận bản thân rất mạnh, đánh nhau chưa từng thua ai nhưng Lâm Hàm đã liên tiếp bại dưới tay hai tên Alpha thuần huyết cường đại Mặc cũng không đáp lời, hắn tóm lấy cổ cậu, vạch xuống áo choàng tắm lõng lẽo, ngay tức khắc liền lộ ra phần gãy trắng mịn in hằm dấu răng của Alpha."Ha! Quả nhiên!". Triệu Mặc nghiến răng phun ra mấy chữ, cười chế giễu bản thân. Tay hắn đấm mạnh vào tường, Lâm Hàm giật mình nhắm chặt mắt. Đợi đến khi cậu hé mắt ra nhìn, trên tường đã thủng một lỗ to, tay của Triệu Mặc cũng đang rướm gắng hít sâu mấy hơi, sợ bản thân dọa đến Lâm Hàm nên Triệu Mặc cố gắng kìm nén tức xuống ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói hắn có chút run rẫy."Xin lỗi! Tối hôm đó, đáng lẽ tôi nên đuổi theo tới cùng. Nếu hôm đó tôi phản ứng nhanh một chút, hiện tại em cũng đã không bị tên kia đánh dấu!". Triệu Mặc vùi đầu vào hõm vai của Lâm Hàm, hai tay siết chặt lấy eo cậu như muốn khảm sâu vào huyết nhục của hiện tại hối hận, hối hận vì đã không nhận ra tình cảm đối với cậu sớm hơn, hối hận vì tối hôm đó đã để tên kia mang cậu đi. Hối hận vì sự chậm chạp, ngu ngốc của mình. Nếu hôm đó hắn cương quyết đuổi theo sau, giành lại cậu từ tay hắn ta thì có lẽ hiện tại mọi chuyện đã từ trước vốn đã nghi ngờ cậu là Omega lặn, tuy nhiên vẫn chưa xác nhận có phải là thật hay cho tới khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cậu ban nãy, cộng thêm hành động kéo cao cổ áo đã khiến hắn có thể chắc chắn, Lâm Hàm xác thực là một Chiêu quả thật không có ngửi sai, cũng may cậu ta không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần nghĩ Lâm Hàm xịt nước hoa, nếu không cậu sớm đã bị lộ tẩy Hàm ngây người, sững sờ nhìn Triệu Mặc ôm chầm lấy mình không buông. Lại nghe những lời hắn nói, trong lòng không hiểu thấu lại có chút nghẹn có lẽ là cảm giác ỷ lại của Omega đối với Alpha. Tuy không phải Alpha đã đánh dấu mình, nhưng chỉ cần Hormone đủ mạnh mẽ liền có thể lấn áp tạo nên cảm giác an toàn cho Omega. - -Cùng cậu một đường trở về ký túc xá, Triệu Mặc ôn nhu cởi áo khoác choàng qua người Lâm Hàm, còn cùng cậu phổ cập một số kiến thức liên quan đến Omega."Ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Nếu muốn tiếp tục ở lại trường quân đội Đặc Chủng Tinh Hệ thì tốt nhất là phải tìm ra loại thuốc ức chế kỳ phát tình hiệu quả nhất cho cơ thể có gì không thoải mái hay bất ổn thì phải nói ngay cho tôi. Tôi sẽ cùng em vượt qua!". Triệu Mặc nắm lấy bả vai của Lâm Hàm, mắt đối mắt mà kiên định nhìn cậu."Ừm! Tôi biết rồi. Nhưng mà...tại sao anh phát hiện ra tôi là Omega chứ?!". Lâm Hàm tự thấy bản thân đã che giấu rất kỹ, cũng không lộ ra sơ hở gì, cũng chẳng hiểu tại sao Triệu Mặc lại nhận ra được."Thứ nhất, cái khiến tôi nghi ngờ là mùi hương thơm ngọt đột ngột phát ra từ cơ thể em, bởi vì nó chính là mùi hương cơ thể của Omega. Thứ hai, ánh mắt lãng tránh cùng hành động kéo cao cổ áo đã hoàn toàn bán đứng em rồi!". Triệu Mặc cũng không có nghĩ lâu liền lập tức đáp lời. Mặc dù không thường xuyên tiếp xúc với Omega nhưng những kiến thức cơ bản thì hắn đều nắm Hàm gật đầu xem như đã hiểu, không ngờ bản thân lại lộ ra nhiều sơ hở như vậy, thảo nào lại bị phát mà trong cái rủi có cái may, Triệu Mặc thế mà chẳng những không vạch trần cậu, còn giúp cậu che giấu và phổ cập những kiến thức bổ ra làm bạn với hắn cũng tốt, nể tình hắn đối tốt với cậu, khuôn mặt giống kẻ thù kiếp trước kia liền dễ nhìn hơn nhiều rồi."Trước kia là do tôi không tốt, đối xử tệ với em như vậy. Nhưng mà xin hãy tin tôi, hãy cho tôi một cơ hội để chăm sóc em. Cho tôi một cơ hội để sửa sai có được không?!". Triệu Mặc đột ngột nắm lấy tay Lâm Hàm, ánh mắt nhìn cậu đều là chân thành tha thiết, không có nửa điểm xao với lời thổ lộ khéo léo này, Lâm Hàm tuy là có chút động lòng nhưng lí trí vẫn rất bền vững."Anh không có lỗi gì hết, tất cả sai lầm đều do tôi cứ một mực đeo bám lấy anh mà thôi. Anh không sai và tôi cũng không cần bù đắp, chỉ cần anh giúp tôi giữ bí mật chuyện này thì đã là ân huệ lớn nhất của anh cho tôi rồi!".
Truyện Tôi Không Muốn Trở Thành Omega của tác giả Lê Ngọc Diệp kể về Lâm Hàm kiếp trước là người hiện đại, trong một lần bị xe tông liền xuyên về cổ đại. Ở đây, cậu găp gỡ và đem lòng yêu hắn, giúp hắn mưu tính, tranh giành. Bỏ không viết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, kể cả máu để từng bước trở thành một Triệu hồi sư đỉnh cấp, ra lệnh muôn thú, giúp hắn đoạt thành trì, trở thành một vị vua lớn mạnh nhất trong lịch sử. Đến khi có được cả thiên hạ thì hắn lại một đao hại chết cậu. Mang theo oán hận mà chết, Lâm Hàm không ngờ một lần nữa tỉnh dậy, bản thân đã xuyên đến tương lai. Nơi mọi thứ khoa học kĩ thuật tân tiến nhất, và cũng gặp phải một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chẳng những thế, khuôn mặt còn giống với hắn đến mấy phần. Đồng thời, còn gặp và quen biết thêm nhiều Alpha nhưng mà….tại sao ai cũng muốn thượng cậu thế hả????
Trêи một thảo nguyên rộng lớn bao la, thiếu niên mi thanh mục tú, tướng mạo có thể gói gọn trong sáu từ "Thiên hạ đệ nhất mỹ nam", lẳng lặng ngồi niên vóc người cao gầy, da trắng như sứ nhưng cũng không kém phần hồng hào, da thịt nõn nà còn hơn cả nữ khoác lên mình y bào lam sắc, vừa cao lãnh vừa vân đạm phong khinh. Đôi hắc mâu đen tuyền ánh lên sự sắc xảo, sâu không thấy đáy. Nhìn vào đôi đồng tử hắc sắc kia, giống như chẳng có thứ gì khiến y đặt để trong tâm, ngay cả một cái liếc mắt lười biếng cũng không biết đã câu đi bao nhiêu hồn y phiêu dật xuất trần, mái tóc đen tuyền phất phơ trong gió. Đôi môi hồng nhuận, tinh xảo khẽ mấp máy, tầm mắt lơ đãng thưởng thức phong cảnh nơi thảo nguyên bạt đó không xa, một thiếu niên tướng mạo cũng không thua kém gì y, chỉ khác mỗi chỗ người kia vận trêи mình trường bào hắc sắc, ngũ quan anh khí mười phần, dáng người cao khỏe thẳng tắp, lờ mờ nhận thấy từng đường cơ bắp ẩn hiện sau lớp từ xa ngắm nhìn y đến thất thần, quả thực dung mạo kia, khí chất kia, dù hắn có tìm khắp thiên hạ cũng chẳng thể nào tìm được người có nét tương đồng với y. Y là duy nhất, loại khí chất thanh lãnh mà cao ngạo kia giống như chỉ thuộc về mình y, khiến hắn trầm luân không lối thoát. Chỉ muốn mãi mãi giữ y ở bên mình, đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời. Nhưng...Cảm nhận được ánh mắt của người nọ, y đột ngột quay đầu, thấy người đến là hắn liền nở trêи môi một nụ cười ngọt ngào."Ngươi đến rồi sao?! Sao cứ đứng đần ra như thế, mau đến đây!". Thiếu niên vẫy tay gọi hắn, thế nhưng một khắc nhìn thấy nụ cười kia, tâm hắn liền không khỏi nhói đau từng hồi, tay giấu dưới gấu áo bất giác nắm mang trêи mình tâm sự nặng nề, bước chân cũng theo đó mà nặng trĩu, ánh mắt giống như không có tiêu cự, từng bước chậm rãi tiến về phía bỏ đi vẻ ngoài cao lãnh lạnh lùng, thiếu niên kéo lấy tay hắn ngồi xuống cạnh mình, tay đan chặt lấy tay đối phương."Ngươi sao vậy! Có chuyện gì không vui sao?!". Nhìn đến vẻ mặt thẩn thờ của hắn, y không khỏi nghi hoặc nhíu mày. Không dám đối diện với ánh mắt y, hắn chỉ khẽ lắc đầu rồi quay đi như đang lãng tránh, đôi bàn tay run rẫy đến lạ."Ngươi nhìn xem, cao nguyên này là nơi mà trước kia ta đã nhắc đến, không gian vừa rộng, khí hậu lại càng mát mẻ trong này chúng ta vứt bỏ khói lửa nhân gian, quay về đây ở ẩn. Xây một ngôi nhà, dựng một cái trang trại, ngày ngày trồng rau nuôi cườu, an an ổn ổn tận hưởng một cuộc sống thanh nhàn. Ngươi nói xem, có phải rất tuyệt không?!".Không nhận thấy điểm bất thường của hắn, y hiện tại đắm chìm trong cảnh tượng cả hai sống vui vẻ, hạnh phúc trêи thảo nguyên xanh tươi bạt ngàn này. Phóng tầm mắt ra phía xa xa, miệng nhỏ không ngừng khép mở thao thao bất tuyệt, xong còn hướng hắn mỉm cười hỏi ý kiến."Chỉ cần ngươi thích là được!".Nhận được câu trả lời như ý, nụ cười trêи môi phủ thêm một tầng rực rỡ. Y ôm chầm lấy hắn, rướn người lên hướng môi bạc của hắn ấn xuống một nụ hôn môi mềm mại phủ xuống mang theo hương hoa lan nhàn nhạt. Lưỡi nhỏ ẩm ướt mơ hồ mang theo vị ngòn ngọt chỉ thuộc về riêng y. Một đường phát họa bờ môi bạc mỏng của hắn, chiếc lưỡi tinh ranh nhanh chóng tiến sâu vào khoan miệng hắn khuấy y hai mắt khép hờ, hàng mi dày cong cong như cánh quạt, hắn cũng dần dần đáp lại sự nhiệt tình của lưỡi giao triền một lúc lâu khiến y có chút thở dốc, ánh mắt mơ màng đầy dụ hoặc, cả khuôn mặt đỏ lựng như quả cà chua chín thực chọc người muốn dày vò một phenHắn biến bị động thành chủ động, ra sức khuấy đảo như muốn hút lấy hết vị ngọt, tay xiết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần chuyển sang điên cuồng đòi lấy. Môi bị hắn hôn đến sưng đỏ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng cả người vô lực ngã vào lòng hắn, đón nhận nụ hôn đầy tính xâm chiếm, thế nhưng ở nơi y không nhìn thấy không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao găm. Tròng mắt hắn ươn ướt chảy xuống một giọt lệ, dao trong tay không chút lưu tình mà thẳng tay đâm nghe "phập" một tiếng, máu tươi từ ngực trái của y không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả một mảng y bào lam hai mắt trừng lớn, không thể tin nhìn người giây trước vẫn còn đang nồng nhiệt hôn mình, giây tiếp theo đã đâm một nhát sau lưng y."Tại...tại sao?!". Y nhỏ giọng thều thào, y muốn hỏi hắn, tại sao lại làm vậy, tại sao lại giết y? Chẳng lẽ tình cảm mà y dành cho hắn vẫn chưa đủ sao? Chuyện y làm vì hắn còn ít sao? Tình cảm bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không đủ để khiến hắn yêu y hay sao? Tại sao chứ?.Trong đầu y có hàng ngàn hàng vạn câu muốn hỏi hắn, thế nhưng sức lực giống như bị rút cạn. Máu tươi đỏ rực từ khóe miệng chảy xuống, ngay cả mở miệng nói cũng là chuyện khó khăn."Xin lỗi!". Ôm lấy thân thể y thật chặt, hắn vùi đầu vào hõm cổ y, cổ họng nghẹn lại chỉ có thể hướng y nói lời xin lỗi. Hắn làm vậy là có nổi khổ riêng, cũng là vì muốn tốt cho y, mong y không hận hắn quá mắt y dần trở nên mơ hồ, một lần nữa nhìn người đang ôm chầm lấy y. Cảm nhận được đôi vai hắn khẽ run rẫy, vai áo y còn cảm nhận được thứ nước ấm nóng không ngừng rơi xuống. Hắn đây là đang khóc sao? Không chút lưu tình xuống tay cướp đoạt đi sinh mệnh của y thì hiện tại hắn ở đây khóc thương làm cái gì? Đồ giả tạo!.Bị người mình yêu giết chết là cảm giác gì nhỉ? Tâm thực sự rất đau, có lẽ vì y chưa đủ tốt, cũng có thể do hắn vốn từ đầu đã không vừa mắt hắn có được cả giang sơn chỉ để đổi lấy tình cảnh như hiện tại ư? Y cảm thấy mình thật ngu vốn dĩ không nên động tâm với cái tên máu lạnh vô tình này. Cứ tưởng bản thân có thể dùng tình yêu để cảm hóa hắn, nhưng hiện tại có lẽ...y đã sai giả dối, ta hận ngươi!!!.
tôi không muốn trở thành omega