- Đơn giản là tao biết. Tao biết tất. Không cần lý do. Giống như sau bao nhiêu chuyện, tao vẫn bên mày không lý do vậy. Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu”. Sau đó hoàng tử cưới công chúa làm vợ và mãi về sau hạt đậu vẫn nằm trong chăn. 3.2. Bài học rút ra từ truyện. Đây là câu chuyện hấp dẫn kỳ lạ nhờ vào nghệ thuật phóng đại trong truyện cổ Andersen. Câu Chuyện Bún Đậu Mắm Tôm Của 2 anh em Tiểu Bảo Bảo và Thơ Nguyễn-----Chào mừng các bạn đã đến với kênh của Đoàn Chuyện kể cho bé. Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử muốn tìm một công chúa xứng đáng để cưới làm vợ. Chàng đi khắp thế giới để mong tìm được người hợp ý chàng. Chàng đã gặp biết bao nhiêu công chúa, nhưng ai cũng bị chàng chê ở một điểm nào đấy. Hoàng hậu Truyện cổ tích nàng công chúa và hạt đậu. Nàng công chúa và hạt đậu là một câu chuyện hấp dẫn kì lạ nhờ vào nghệ thuật phóng đại trong truyện cổ Andersen. Sự nhạy cảm của nàng công chúa tượng trưng cho sự toàn thiện, toàn mỹ và cảm thông sâu sắc đối với cash. Lời ngỏ Văn hoá truyền thống cho chúng ta hiểu rằng Sinh mệnh vốn từ thiên thượng, do mắc tội nghiệp nên phải đoạ xuống cõi người để tu thân quay trở về. Nhân gian là cõi mê, khiến con người phải trải qua khổ nạn mà tu dưỡng thành một sinh mệnh tốt thật sự, ở trong thùng thuốc nhuộm xã hội mà vẫn giữ được sự thuần thiện tiên thiên. Chỉ khi biết trân quý bản thân mình, phù hợp với tiêu chuẩn của thiên quốc thì sinh mệnh mới tìm được con đường quay trở về. Thuở mới xuất hiện văn minh, Thần đã nhiều lần giáng thế để dạy cho nhân loại các tiêu chuẩn cần có để làm người. Thần cũng hiển linh trong các trường hợp đặc thù để con người hiểu được bài học đó, nhớ tới Thần cũng là nhớ về cội nguồn của sinh mệnh. Vì thế bằng nhiều cách khác nhau, Thần đã truyền cấp cho con người văn hoá, những quan niệm đạo đức để con người có được nền tảng tư tưởng đúng đắn, biết phân biệt tốt xấu, đúng sai. Truyện cổ tích là một bộ phận không thể thiếu trong Văn hoá Thần truyền. Dù cho xã hội đã phát triển như thế nào đi nữa, dù thuyết vô Thần và các loại học thuyết nguỵ khoa học đã dụ hoặc con người bài xích sự tồn tại của Thần, nhưng những quan niệm về tốt, xấu, đúng, sai vẫn được truyền thừa thông qua truyện cổ tích hay những câu chuyện Thần tiên lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Đặc biệt trong văn hoá truyền thống Việt còn lưu lại rất nhiều câu chuyện về tu luyện, để muôn đời hiểu rằng đó mới là mục đích để làm người. Hãy cùng Đại Kỷ Nguyên sống lại với những bài học từ truyện cổ tích. Chúng tôi lựa chọn những câu chuyện hay, ý nghĩa được lưu truyền trong dân gian và gửi tới bạn đọc những bài học kinh điển rút ra từ những câu chuyện đó. Trọn bộ Bài học cổ tích *** Nhà văn Nga Paustovsky từng viết “Trong mỗi truyện cổ tích cho trẻ em của Andersen còn có một truyện cổ tích khác mà chỉ người lớn mới có thể hiểu hết ý nghĩa của nó”. Và tất nhiên, vẫn có những câu chuyện mà không phải người lớn nào cũng hiểu. “Nàng công chúa và hạt đậu” là một câu chuyện như thế, trong lịch sử cũng từng có rất nhiều tranh cãi xoay quanh câu chuyện này. Truyện kể rằng… Ngày xưa, có vị hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà. Đến tối hôm ấy nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mưa ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở cửa. Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc và quần áo nàng sũng ướt, thậm chí nước còn nhỏ giọt từ mũi xuống giày nàng. Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi. Hoàng hậu nghĩ thầm “Được, cứ để xem xem!”. Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó bà đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là chiếc giường dành riêng cho công chúa. Sáng ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không. Nàng đáp “Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy”. Hoàng hậu bèn phán “Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu”. Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ chúng ta vẫn có thể vào xem được, vì chưa có ai lấy đi cả. Chuyện tôi kể đến đây là hết, và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy… Ảnh minh họa Atlasceska. *** Hẳn là bạn sẽ thấy khó hiểu vì sao nàng công chúa này lại được hoàng hậu khen là toàn thiện toàn mỹ, và chọn làm hoàng hậu tương lai của vương quốc mình? Một hạt đậu bé tí thì chỉ cần một lớp đệm là đủ, vậy mà vì sao có tới 20 lớp đệm mà nàng vẫn cảm thấy đau nhức khắp mình mẩy? Chúng ta có thể hiểu rằng, gia đình hoàng gia này vốn dĩ rất khó tính, hoàng tử cất công đi chu du khắp thiên hạ, đã gặp nhiều công chúa cao quý trên thế gian nhưng vẫn không tìm được nàng công chúa chân chính của lòng mình. Gặp công chúa nào chàng cũng thấy có điều không hoàn hảo. Sự hoàn hảo của nàng công chúa trong câu chuyện này chính ở khí chất cao quý, ở đức hạnh, sự nhân hậu và trí thông minh thiên bẩm của nàng. Khác với tất cả các nàng công chúa trên thế gian mà hoàng tử từng gặp, nàng đến với hoàng gia không phải trong bộ cánh lộng lẫy kiêu kỳ cùng với đoàn tuỳ tùng của riêng mình, mà là một thân một mình trong đêm mưa gió, với vẻ bề ngoài tả tơi nhưng vẫn tự tin mà nói rằng nàng là một công chúa hoàn hảo. Kỳ thực chỉ người có đức hạnh cao quý, có nội tâm mạnh mẽ thật sự mới có thể đủ tự tin và đủ “to gan” khẳng định mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào – dù cho đó là hoàn cảnh tồi tệ nhất. Hoàng hậu vốn dĩ cũng là một người rất đỗi trí tuệ. Bà không hề tầm thường khi nghĩ ra thử thách dành cho nàng. Có lẽ bà đã nhận ra trước mặt mình là một cô gái có khí chất, có đức hạnh. Sự khốn khó và hoàn cảnh gian khổ không làm mất đi sự tự tin và đức hạnh của nàng. Nhưng liệu rằng sống trong nhung lụa, nàng ấy liệu có còn giữ được phẩm hạnh hay không, hay nàng sẽ bị “ru ngủ” với sự xa hoa phù phiếm chốn hoàng cung? Vậy thì còn phải thử thách. Hoàng hậu rất trí tuệ khi đưa cho công chúa một thử thách với ẩn ý hết sức thâm thuý. Rõ ràng việc bà đặt 20 tấm nệm lên một hạt đậu và mời nàng nghỉ ngơi là một sự gợi ý mà chỉ có người rất thông minh và nhạy cảm mới hiểu rằng đây chính là đề bài mà hoàng hậu đưa cho nàng. Có điều gì dưới 20 tấm nệm kia, chắc hẳn khi tìm dưới 20 tấm nệm nàng thấy một hạt đậu. Nhưng giải nghĩa câu đố này của hoàng hậu mới là vấn đề. Phương Đông có câu “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, và “Tri âm tri kỷ”. Những người có tư tưởng giống nhau sẽ hiểu cái lý của nhau mà không cần phải nói trực diện. Với những người đức độ, cao quý và trí tuệ, để tìm được tri âm họ sẽ dùng các cách thức không trực diện để hiểu được chiều sâu của tư duy và cảnh giới tư tưởng của nhau. Điều ấy cũng giống như câu chuyện “Bá Nha và Tử Kỳ”, chỉ qua tiếng đàn mà tìm được tri kỷ. Và câu trả lời của cô gái cũng đã khiến hoàng hậu tìm được “người kế vị tri âm” của mình. Nàng trả lời rằng nàng không thể chợp mắt, thâm tím mình mẩy. Câu trả lời của nàng phải chăng có nghĩa là Cho dù cuộc sống hoàng cung xa hoa êm ấm, nhưng một vị công chúa thật sự phải có lòng trắc ẩn vĩ đại để quan tâm và trăn trở cho số phận của những thần dân ở tầng đáy của xã hội. Những con người ở hoàn cảnh ấy cũng cách xa nàng như hạt đậu dưới 20 lớp đệm, nhưng chắc chắn sự đau khổ của họ cũng sẽ khiến nàng đau đớn, đây là cái lý mà nàng đã đáp trả câu hỏi của hoàng hậu. Người có tấm lòng bao dung rộng lớn mới hiểu được ý nghĩa của hạt đậu nằm dưới 20 tấm nệm, mới biết “lo trước cái lo của thiên hạ”, từ đó mới có thể nói ra cái lý này. Với những người không có điều suy tư trăn trở ấy, sẽ vĩnh viễn không tìm ra được câu trả lời trong câu hỏi hết sức thâm thuý của hoàng hậu. Bà đã tìm được tri kỷ của mình, và thật tuyệt vời đó cũng chính là hoàng hậu tương lai của vương quốc. Và nàng công chúa rõ ràng rất xứng đáng được lựa chọn để đứng đầu thiên hạ, tin chắc rằng thần dân dưới sự cai trị của nàng cũng sẽ được ấm no hạnh phúc… Every year on the 3rd of February, Japanese people will spread roasted beans while shouting loudly. This is the Japanese event "Setsubun" which has the purpose of chasing away demons, or "Oni" in Japanese. But what are Oni? Why do Japanese people use beans to chase them away? Today, we will help you to understand the truth of this cultural and mysterious event. What are Oni?Although there are various opinions, some opinion says that Oni are Gods, some say they are ghosts, while some say an Oni is the spirit of a person who has passed away. However, no matter which of these you believe, Oni are thought to be a type of bad within Setsubun refers to all evil things such as illness, injury, accident, etc. How can “Oni” be chased away with only soybeans?Since ancient times, Japan emphasizes the importance of the “five grains” of rice, wheat, millet, hie barnyard millet, and bean soybean. In the autumn harvesting season, there is also a prayer for “Gokokuhojo” in which people pray for a good harvest of grains. Therefore, since “five grains” have such a mysterious power, the Japanese think that it will be powerful enough to chase away it is said that the culture derived from the pronunciation of "bean" mame is also the same as "kill the demon" mame.By the way, on the day of “Setsubun”, the Japanese will put the head of a sardine which has a smell that is disliked by Oni at the entrance and also inside of the house, as well as decorate holly which has painful thorns. In other words, the Japanese are trying to protect themselves from bad luck. Why do the Japanese do it on 3rd February?“Setsubun” falls on the season-changing day, and therefore it is said that it is a day when bad things will enter easier. It is said that bad things will occur in the next season if the evil and bad things accumulated in the current season are not cleared. Therefore, it was fixed on 3rd February which falls in the winter when people get sick easily and is also a festive day of the lunar the way, the beans which were scattered will be eaten and the quantity depends on the age of the person plus one counted age so that a bad thing is not going to happen for this whole year. There are still many contemporary Japanese people who follow this custom. Đây là câu chuyện thầy tôi đã từng kể đi kể lại rất nhiều lần để răn chúng tôi trong quá trình tu học. Hôm nay tôi đăng lại câu chuyện tại đây để tất cả mọi người cùng đọc và suy ngẫm nhé Ở vùng xa xôi kia có một bà lão sống một mình trong túp lều tranh, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà kiếm sống bằng việc trồng trọt rau đậu trên một thửa đất nhỏ gần nhà. Bà rất tốt bụng, tuy nghèo nhưng bất kỳ người khách đường xa nào mệt mỏi ghé xin nước uống hoặc củ khoai cho đỡ đói lòng bà đều sẵn sàng chia sẻ phần của mình. Một ngày kia, có người khách hành hương thấy bà sống cô độc nghèo nàn giữa hoang vu, biết là bà có nhiều nghiệp chướng từ những kiếp trước bèn truyền cho bà một câu thần chú của Quán Thế Âm Bồ-tát có thể dùng để giải trừ nghiệp chướng. Bà già không biết chữ cho nên luôn miệng lẩm bẩm cố học thuộc lòng. Câu thần chú gồm có sáu chữ Án Ma Ni Bát Di Hồng nhưng bà đã nhớ nhầm cách phát âm trở thành Án Ma Ni Bát Di Xanh. Hàng ngày, sau khi đã xong công việc trồng trọt và gặt hái, bà bày ra hai cái chén, một cái chén không, còn một cái thì để đầy những hạt đậu nành. Mỗi khi đọc xong một câu thần chú, bà nhặt một hạt đậu từ trong chén đầy bỏ sang cái chén không, đến khi cái chén không đã chứa đầy đậu thì bà làm ngược trở lại. Cứ như thế, bà tụng niệm từ ngày này sang này kia. Lòng thành kính của bà được ứng hiện cho nên sau này những hạt đậu không còn cần đến bàn tay của bà nhặt lấy, cứ một câu thần chú vừa được phát ra thì một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Bà lão thấy vậy thì vui mừng lắm, càng chuyên cần tụng niệm chăm chú hơn. Một hôm nọ có một vị sư đi ngang qua mái lều tranh lụp xụp của bà, thấy có ánh hào quang tỏa rực rỡ, vị sư lấy làm kinh ngạc, nghĩ rằng bên trong mái lều tranh này có một vị chân tu đắc đạo, ông ghé vào thăm hỏi. Bà lão xúc động khi thấy vị Tăng đến thăm, bà quỳ xuống đảnh lễ, mà miệng thì vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Vị sư lấy làm ngạc nhiên vì không hiểu ánh hào quang rực rỡ mà ông thấy phía bên ngoài phát xuất từ nơi đâu. Ông lần lần hỏi thăm- Chẳng hay nữ thí chủ tu tập bao nhiêu năm rồi và ở đây còn có ai khác nữa hay không? - Thưa ngài, ở đây chỉ có một mình tôi. - Bà ở một mình có buồn không? - Tuy chỉ ở một mình nhưng hàng ngày tôi tu tập tụng kinh, nhờ vậy mà tôi không cảm thấy buồn khổ. - Bà đang tu luyện kinh sách nào vậy? - Thưa ngài, tôi không biết chữ, tôi chỉ biết tụng niệm duy nhất một câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Nhà sư thở dài tiếc nuối - Bà lão ơi, bà đã đọc sai câu thần chú đó rồi, phải phát âm là Án Ma Ni Bát Di Hồng mới đúng. Bà rất đau buồn vì sự nhầm lẫn này, như vậy thì bao nhiêu năm tụng niệm coi như dã tràng xe cát biển đông. - Xin cám ơn ngài cũng đã cho tôi biết mình sai, bằng không thì tôi còn tiếp tục sai nữa. Nhà sư từ giã bà lão để tiếp tục con đường của ông. Bà lão lại tiếp tục công việc tụng niệm của bà mà lần này với câu thần chú mới Án Ma Ni Bát Di Hồng. Thế nhưng tâm trí của bà còn rối loạn vì sự việc vừa rồi cho nên ý chí của bà không được tập trung. Mỗi câu niệm của bà không còn làm cho những hạt đậu hứng khởi nhảy sang cái chén bên cạnh như lúc trước. Bà lão vừa tụng niệm mà nước mắt cứ tuôn rơi vì tiếc cho công phu bao nhiêu năm trôi theo dòng nước vì đã đọc sai câu thần chú. Đi được một quãng, nhà sư ngoái đầu nhìn lại thì thấy căn nhà của bà lão không còn hào quang chói sáng, bây giờ túp lều tranh hiện hình dột nát mà lại âm u buồn bã. Nhà sư ngạc nhiên quay trở lại, nhìn qua khe cửa, ông thấy khuôn mặt bà lão đầm đìa nước mắt và câu tụng niệm lộn xộn khi thì “Án Ma Ni Bát Di Hồng”, khi lại là “Án Ma Ni Bát Di Xanh”… Nhà sư giật mình nghĩ rằng chính mình đã khiến bà lão không còn tập trung được tư tưởng như trước. Ông vội vã bước vào và nói với bà lão rằng - Lúc nãy ta chỉ đùa với bà thôi, câu thần chú của bà tụng mới thật là đúng. - Nhưng tại sao sư phụ lại dối gạt tôi như vậy? - Ta muốn thử xem lòng thành kính của bà đối với Tam bảo như thế nào vậy thôi. Từ nay về sau bà cứ tiếp tục tụng niệm y như cũ là đúng. Sau khi nhà sư ra đi, bà lão yên tâm tiếp tục tụng niệm, mỗi một câu Án Ma Ni Bát Di Xanh được niệm ra với tâm hồn bình an tươi mát và một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Nhà sư đi lên đến đỉnh núi, ông ngoái đầu nhìn lại thì thấy hào quang phát ra từ túp lều tranh của bà lão làm sáng rực cả một góc trời. ***Trên đây là câu chuyện đã được lưu truyền rất rộng rãi trong thế giới Phật giáo, từ người này kể qua người kia đã có thay đổi vài chi tiết nhỏ nhưng nội dung của nó luôn gây niềm xúc động vì tấm lòng thành kính của bà lão đối với Tam Bảo. Câu chuyện này nói lên rằng âm điệu, ngôn từ của thần chú tuy rất quan trọng, thế nhưng lòng thành kính và ý chí chân thành trong lúc niệm thần chú còn quan trọng hơn nhiều. - st Câu chuyện dưới đây tôi cũng được thầy kể cho nghe khá lâu rồi, tầm 8-9 năm về trước, hôm nay cũng xin chia sẻ lại tại đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Câu Chuyện Phật Giáo Số 2 – Bong bóng nước - Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. *** Nhi có một gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt mí lót không thiện cảm cho lắm. Để che giấu thân hình quá mỏng manh, nó thường mặc nhiều lớp áo với những khối màu tối và u ám. Nhiều khi nó thầm cảm ơn ai đó vì đã phát minh ra túi áo và mắt kính. Nhờ có chúng, đôi bàn tay mới thôi không thừa thãi và đôi mắt sẽ dễ dàng che giấu sự cô độc sau lớp kính dày. Được đặt biệt danh là kẻ bất thường, thế giới xung quanh Nhi cũng bất thường biết bao. Như cái túi xách hình đinh tán nó tha đi khắp nơi, như những đôi giày boot kỳ quái nó luôn mang trong mọi thời tiết. Không ai có thể chơi với nó, ngoại trừ Đằng. Đằng sở hữu vẻ ngoài gầy guộc. Khi đi cùng cặp kính cận tròn to choán hết cả khuôn mặt, trông Đằng không khác gì Nobita phiên bản Xeko ốm yếu. Đằng có thói quen kỳ dị Mua sổ và chất đầy nhà. Mỗi lần buồn buồn lại lấy ra hít hà và ngắm nghía. Một mảnh ghép hoàn hảo của Nhi, là người mà Nhi thường nói vui là "Cặp đôi hoàn cảnh". Tụi nó đi với nhau từ những năm cấp 2, rồi lên cấp 3. Nhi cảm thấy may mắn vì có Đằng ở bên. Thật sự thì con người ta dù kỳ dị đến đâu cũng không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn đến xám hồn mỗi khi ngồi thu lu một góc lớp trong giờ ra chơi, đứng một mình gần trụ bóng rổ khi mọi người đang xôn xao ở góc sân với những chàng trai đình đám, hoặc đơn giản chỉ là khi lên danh sách tham gia party cuối năm của lớp, nó như chưa bao giờ tồn tại. Để sót, quên hoặc không chú tâm luôn là lý do người ta đưa ra để bao che cho sự xa cách có chủ ý của mọi người. Cho nên Nhi luôn nhớ như in cái ngày Đằng xuất hiện từ cái xó xỉnh nào đó, bước tới bên nó và nói "Sao lại đứng một mình vậy? Đi ăn không? Cantin mới có món chè đậu ngon tuyệt". Tới tận sau này, Nhi mới thấy cực kỳ biết ơn giây phút đó, cái giây phút mà Nhi biết từ đây nó sẽ thôi một mình. *** Khi người ta lên cấp ba, bỗng nhiên có biết bao thay đổi. Về ngoại hình, lẫn tính tình. Trái ngược với vẻ lầm lì càng ngày càng được tô đậm, Đằng bỗng hóa dễ nhìn và thu hút. Trào lưu unisex lên ngôi, đôi chân khẳng khiu của cậu ta bỗng chốc vừa khít với những đôi skinny thời thượng. Theo đó, kiến thức và gu thời trang của Đằng bỗng tiến bộ vượt bậc. Khi đi trong sân trường, biết bao ánh mắt ngoái nhìn. Và vô tình, tình cảnh này khiến kẻ đồng hành bỗng chốc trở nên tội nghiệp. Đằng đã bao lần thử khoác lên người Nhi một đống quần áo và phụ kiện phong cách. Nhưng tuyệt nhiên, chúng bị chủ nhân lờ đi một cách mạnh bạo. Nhi vẫn trung thành với gam màu tối nặng nề của mình. Duy nhất một điều, khuôn mặt nó – như một phép màu – bỗng trở nên cá tính khủng khiếp. Nhất là đôi lông mi – giống như được dưỡng bằng một dung dịch thật kỳ nào đó – hóa dày và cong như tấm rèm kỳ diệu. Tất cả khiến mọi đường nét khuôn mặt bỗng hóa sắc sảo và đẹp lung linh. Đến cả Đằng, sau một đêm ngủ lại nhà Nhi, thì cũng đã phải thốt lên "Mày ăn cái quái gì mà đẹp thế hả?" ngay trong buổi sáng thức giấc, quay qua và chạm phải gương mặt đang ngái ngủ ấy. Nhi làu bàu "Chẳng ăn gì. Chỉ là tao đẹp thì đẹp, vậy thôi. Thật sai lầm khi một người đẹp như tao giờ đây còn nằm đây với mày". - Này, thích thằng Phi A4 không? Cái thằng mà "Vạn người mê" ấy? - Mày nghĩ sao khi bên cạnh tao bây giờ cũng có một thằng "Khối người say" nằm đây mà tao lại phải đi kết đôi với cái thằng dấm dớ dở người có huyền thoại tè dầm khi đã 17 đó? - Hừm...đơn giản là bất cứ ai đó – khi ở tuổi 17 – đều cần có ai đó để thích hoặc nhớ thương. - Tao khác người từ khi 7 tuổi rồi Đằng à. Không cần chờ tới 17 đâu. - Này! – Đằng ngập ngừng, xoay hẳn người lại như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị nhất quả đất – Có phải bây giờ chúng ta đã 17, nhưng chưa một lần nắm tay ai đó khác đúng không? - Đúng. Thì sao? - Mày lạnh lùng một cách đáng sợ, Nhi à. Nói rồi Đằng giơ tay ra, ôm ngang người Nhi và nắm chặt bàn tay của nó. Tay Nhi gầy guộc, da mỏng và nổi gân xanh. Không khó để có thể ôm trọn bàn tay ấy. Đằng siết nhẹ. Cái nắm tay sáng sớm khiến Nhi bất ngờ. Nhi nằm im, chợt nhớ về cái ngày tụi nó gặp nhau lần đâu, khẽ hỏi nhỏ "Đằng này, mày nhớ cái ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tao vào cái ngày mình gặp nhau lần đầu không? Tao đã nghĩ Không thể chấp nhận cái việc có một đứa bạn không biết rằng mình không ăn được tất cả các loại chè đậu. Thế đấy". Đằng cười. "Chỉ đơn giản là tao bỗng dưng muốn làm bạn với mày. Bất chấp tất". Sau này khi họ lớn lên, đoạn hội thoại sáng tinh mơ hôm đó vẫn còn in dấu hằn. Không thể phai mờ. Hết năm 11, khi cả hai lên 12, Phi "Vạn người mê" – vào một ngày đẹp trời – đã vô tình chớp được khoảnh khắc Nhi đứng tựa lan can và nhắm nghiền mắt lý do thật sự cho cái hành động hết sức sến súa này cũng chẳng có gì to lớn cho cam Đêm qua nó thức luyện phim tới 3 giờ sáng. Cậu ta giật mình nhận ra cô nàng im lặng và kỳ dị nhất trong lớp hóa ra cũng đẹp đấy chứ. Ít nhất là ở cô ta hiện lên vẻ gì đó thật tự tin và lôi cuốn. Kiểu như "Đây là thế giới của riêng tôi, rất khó để bước vào nhưng vào rồi thì sẽ chẳng muốn ra". Và đúng là như thế – Phi muốn khám phá thế giới ấy. Rất nhanh chóng, cậu ta kết thân với Đằng, bất kể trước đó Phi không ưa Đằng tẹo nào. Đối với một thằng con trai mê thể thao, bóng rổ và đi tập gym hàng tuần, thì cái thân hình mỏng dính cùng những bộ đồ màu sắc lả lướt của Đằng luôn khiến Phi mắc nghẹn. Đằng không tỏ rõ thái độ nào trước sự thân thiết đến bất ngờ của Phi. Tỉnh bơ, hờ hững. Hỏi gì, trả lời nấy. Không khó để Phi có được số điện thoại và email của Nhi. Bằng sự ngạc nhiên bình thường nhất, Đằng hỏi lý do. Phi mỉm cười, vẻ tự tin và kiêu ngạo hiện rõ lên khuôn mặt "Cô bạn Nhi của cậu nhìn thật hay. Có lẽ tớ nên đổi gu chút xíu". Không ai nhận ra trong mắt Đằng như có lửa. *** - Này Nhi, hôm qua mày đi chơi với Phi hả? Vui không? - Vui. - Kể nghe. - Phi có não. Nói chuyện được. Phần nghe phần nhìn đều ổn. - Gì nữa? - Phi cũng không ăn được các thể loại đậu như tao. – Nhi bỗng quay qua và cười toe với Đằng – Nhiêu đó thôi cũng đủ làm tao sướng điên vì kiếm được đồng minh. - Tao nói với nó điều đấy chứ đâu. - Tao không quan tâm ai nói. Nhưng ít nhất Phi đã không rủ tao đi ăn chè đậu ngay trong lần đầu tiên gặp nhau như mày – Nhi thè lưỡi, vẻ xỉa xói hiện rõ. - Tại sao mày không gọi là "nó" thay vì "Phi" như những lúc bình thường mình bàn về cái thằng dở hơi nào đấy? Nhi đứng lại, nhíu mày "Tao không biết. Nhưng có lẽ vì...Phi không phải thằng dở hơi". Thời gian sau đó, Nhi bỗng nhiên thay đổi. Cười nhiều hơn. Khuôn mặt bớt u ám hơn. Và đi với Đằng ít hơn. Đôi ba lần, nó lạnh lùng thản nhiên hủy hẹn đi mua sổ với Đằng chỉ vì Phi hứng lên rủ nó đi chơi. Những lúc ấy, Đằng đi một mình và đứng rất lâu bên kệ sách bày vô vàn những cuốn sổ đầy màu sắc. Nó tự dưng không muốn mua nữa. Mọi đam mê bỗng nhiên tan biến. Nó chỉ còn biết đứng nhìn, lật ngắm và cất lại, cảm thấy buồn khủng khiếp. Như khi người ta đánh mất một thứ gì đó quý giá. Vô thức, nó lấy cây bút và ghi lên trang cuối của tất cả những cuốn sổ đẹp nhất ở tiệm lúc đó hai chữ Nhi Nhi. Lén lút. Ngắn gọn. Thân thương. Và suốt quãng đường về, Đằng không biết vì sao cậu lại hành động như vậy. *** Một tối nọ, Nhi và Đằng cãi nhau một trận tơi bời. Sau hơn 5 năm bên nhau, chưa bao giờ tụi nó gây nhau đến vậy. Đằng dám chắc chắn cái thằng hồi chiều nó gặp là Phi, cái thằng mà công khai ôm eo một con nhỏ tóc vàng đua đòi trong quán cà phê đó. Chuyện sẽ chẳng có gì lạ. Nếu như ngày hôm trước Phi không nói với Nhi rằng họ yêu nhau đi. Nếu như Đằng không chứng kiến cảnh Nhi cười mỉm rất lâu sau lời tỏ tình đó. Nếu như Nhi không phải là Nhi Nhi mà cậu quý mến. Và rõ ràng Phi là một thằng con trai tồi tệ. Những đứa con gái đang yêu – dù bình thường nó có thông minh đến kỳ dị như thế nào đi nữa – thì trong tình yêu vẫn ngốc nghếch như thường. Nhi không tin bất cứ lời nào Đằng nói. Nó bướng bỉnh và nói những lời cay nghiệt với Đằng. Vào giây phút Nhi quay đi, Đằng đã kéo tay nó lại và hỏi "Vì cái gì vậy Nhi? Vì cái gì mà mày bỏ rơi tao suốt như thế?". Nhi lặng đi sau câu hỏi đó. Một lát sau, nó khẽ khàng "Biết gì không? Một đứa con gái quái dị như tao cũng cần được ai đó yêu thương lắm chứ? Phi bảo yêu quý tao, vì tao đặc biệt. Chưa bao giờ tao được nghe những lời nói như vậy cả Đằng à. Nếu như 17 tuổi tao có mày để nắm tay, thì 18 tuổi – tao cũng cần được yêu thương ai đó". Nói xong Nhi bước đi vội, chẳng thể nghe rõ trong cổ họng của chàng trai 18 lí nhí không thành tiếng câu nói "Có tao đây mà". Đằng đứng lặng. Dáng đứng gầy guộc in trên con đường mòn hoang hoải. Tụi nó giận nhau lâu thật lâu. Đằng dường không thiết tha gì nữa ngoài việc nghĩ mãi về Nhi. Cậu nhanh chóng nhận ra, mình đã dành cho cô bạn kỳ dị ấy thứ tình cảm thật khác lạ. Nó không đơn thuần là tình bạn giữa hai kẻ cô đơn nữa. Như lúc này đây, mọi thứ về Nhi bỗng nhiên hiện rõ nét. Những cái áo khoác tối màu, làn mi dày, đôi boot cũ kỹ xộc xệch nhưng tuyệt đẹp, cả thói quen luôn cho tay vào túi áo phải nữa. Phát hiện đơn giản, nhưng đủ gây xúc động mạnh. Cậu thảng thốt nhận ra, ngay từ buổi sáng diệu kỳ ở nhà Nhi hôm đó, cái nắm tay ấy không đơn giản là một cái nắm tay của tình bạn. Biết bao tình cảm cậu đã gửi trao trong hành động đó, một cách vô thức. Tình yêu, tuổi trẻ, chân thành, đậm sâu. Cho nên cái không khí lạnh lùng và xa cách này khiến Đằng buồn bã không nguôi. Cậu rất muốn gặp Nhi và nói đơn giản "Tao nhớ mày". Đơn giản vậy thôi, mà sao khó khăn quá. Kỳ thi cuối cùng trải qua trong im lặng. Một buổi sáng đẹp trời, Nhi bỗng xuất hiện trước cửa nhà Đằng và rủ Đằng đi ăn. Một cách thản nhiên, như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhi đề nghị đi ăn chè đậu. Lời đề nghị khiến Đằng đứng sững. "Có lẽ tao nên tập ăn đậu. Đậu tốt cho sức khỏe mà, đúng không?". Đằng tức giận nghĩ thầm trong bụng "Chứ không phải do thằng khốn đó đã nói rằng đậu tốt cho sức khỏe à?". Nhưng cậu vẫn im lặng đi bên cạnh. Đằng gọi cho Nhi một ly chè thập cẩm "Mới tập ăn, đừng ăn chè toàn đậu. Món này cũng có đậu nhưng ít hơn". Khi Nhi nuốt muỗng chè đầu tiên vô bụng, Đằng chợt muốn phì cười. Chưa thấy được ai ăn chè mà lại đau khổ đến vậy. Đằng nhìn vào đôi mi cong của Nhi, nhớ về khoảng thời gian đã qua. Cuộc đời thật đẹp biết bao khi một khoảnh khắc bất ngờ nào đó, ta nhận ra thật ấm áp khi nghĩ về một người khác. Rằng ta chẳng bao giờ muốn quên cái buổi sáng có cái nắm tay bất ngờ, những buổi chiều lang thang lùng sổ, những giờ phút mà ta hạnh phúc vì có ai đó kế bên và sẻ chia biết bao nhiêu điều kỳ lạ. Đằng giật vội cốc chè trên tay Nhi và nhẹ nhàng "Đưa đây.". Sau đó cậu kiên nhẫn ngồi vớt hết những hạt đậu trong cốc ra. Khi ngẩng mặt lên, đã thấy mắt Nhi đầy nước. - Điên à? Tự nhiên khóc. - Mày biết gì không Đằng? Tao chợt nhớ ra là từ khi quen biết tao, mày đã bỏ hẳn cái món chè đậu mà mày từng yêu thích đúng không? - Đúng. Vì tao sợ mày nghỉ chơi với tao vì cái lý do đó. - Cảm ơn mày, Đằng. - Lý do cho buổi đi chơi hôm nay đó hả? - Không – Nhi ngập ngừng – Đơn giản là...một thời gian dài không gặp, tao nhận ra là tao nhớ mày kinh khủng khiếp. - Còn Phi? - Đừng nói nữa – Mi cong cụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ bướng bỉnh – Tao chia tay rồi. - Phi biết ăn chè đậu đúng không? Và đã nói dối mày? Và mày đã phát hiện ra và đòi chia tay? - Sao mày biết? – Nhi trố mắt. - Đơn giản là tao biết. Tao biết tất. Không cần lý do. Giống như sau bao nhiêu chuyện, tao vẫn bên mày không lý do vậy. Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. Nhưng nhiều, đến mức Đằng phải gắt lên "Khóc gì mà lắm thế hả? Tính tiền rồi đi mua sổ với tao". Nhi phì cười, nắm chặt tay Đằng bước ra khỏi quán. Sau vài phút yên lặng, Nhi khẽ đung đưa cánh tay. Đằng ngoảnh nhìn, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng, tò mò. Nhi cười bình yên và nói bình thản "Mày biết không? Hôm qua có một con điên nào đó cứ đứng khóc mãi trong nhà sách. Giữa những kệ hàng màu sắc rực rỡ. Sau khi nó tình cờ phát hiện rất cả các trang cuối cùng trong những cuốn sổ ở đó, đều có ghi tên nó. Theo mày thì cái đứa làm chuyện ấy có bị khùng không?". Đằng không đứng lại. Cậu cười thành tiếng trong lòng và nói "Cái đó tao không chắc. Nhưng tao nghĩ nó có não. Nói chuyện được. Phần nghe phần nhìn đều ổn. Và quan trọng nhất, là nó có thể làm tất cả cho cái con điên được ghi tên trong mấy cuốn sổ đẹp đẽ ấy, Nhi ạ". Chủ đề ngẫu nhiên hinh anh bai tho be vao lop 1, ba thầy thuốc, LÊ THU HUYỀN là ai, Quạ bảo Sẻ, Truyện cổ tích thế giới chọn lọc, Truyện cổ tích Cây khế, Sự tích con cua, Cá bống thần, Bài thơ rét nàng Bân, Hầu tạo, Ngụ ngôn đông nam á, Câu chuyện Quả đào tiên, Sự tích con Trâu, “Nàng Nguyễn Thị Bích Châu”, Mẹo xử kiện,

câu chuyện hạt đậu